(Liệp Nhân) Bộ 3: Chương 7

Chương 7

*******************************

Ngổi trên sofa bên ngoài phòng tiếp tân, Triển Chiêu không khỏi nhớ đến lúc cùng Âu Dương Xuân thảo luận vụ án. Vốn Âu Dương Xuân không tán thành việc cậu đến Bạch Thị Điều tra. Nguyên bản lời nói của anh là: “Nếu Bạch Cẩm Đường không có liên quan đến vụ án, đi cũng coi như không; nếu Bạch  Cẩm Đường có liên quan đến vụ án, đi lại có thể làm đánh rắn động cỏ.” Nhưng Triển Chiêu lại không nghĩ như vậy: Vụ án hiện tại có thể coi là không đầu, trừ một vài khả năng được suy đoán, chứng cứ xác thực trong tay một cái cũng không có. Thay bằng việc ngồi một chỗ đợi, không bằng chủ động xuất kích, cứ cho là sẽ đánh rắn động cỏ, cuối cùng còn có thể tìm được chút dấu vết, có lẽ cứ khuấy loạn lên như vậy, cơ hội lại theo đó mà xuất hiện thì sao. Âu Dương Xuân cuối cùng vẫn bị cậu thuyết phục, cho nên lúc này cậu mới có khả năng ngồi tại Bạch  Thị, đợi gặp mặt Bạch Cẩm Đường.

Lúc này thư kí quay lại báo cho hai người, Bạch Cẩm Đường đang đợi họ trong phòng. Triển Chiêu hít sâu một hơi, đứng lên, đi theo thư kí vào căn phòng làm việc sa hoa của Bạch Cẩm Đường. Trước nay chưa từng nghĩ đến sẽ dùng cách này để gặp mặt anh trai của Bạch  Ngọc Đường, không biết sau này khi hai người cùng nghĩ lại, sẽ cảm khái như thế nào đây. Nghĩ đến tương lai trong lòng Triển Chiêu lại một trận mê mang, tương lai sẽ như thế nào đây?

Sau khi thư kí mời hai người Triển Chiêu cùng Vương Triều ngồi xuống, lại nhanh chóng truyền qua ly nước. Bạch  Cẩm Đường ngồi phía sau bàn làm việc giống như đang xem một văn kiện quan trọng nào đó, mãi đến lúc hai người tiến vào mới ngẩng đầu lên. Đợi qua hai phút hắn mới gấp lại văn kiện, chuyển cho thư kí, nói: “Cái này có thể gửi đi rồi.”

Thư kí ngừng lại một chút, vẫn là nhắc nhở nói: “Bạch tổng, phía sau văn kiện còn cần ngài kí tên.”

 

Bạch Cẩm Đường ngẩn người một cái, cười nói: “Oh, tôi quên mất.” nói xong, nhấc bút lên kí tên. Thư kí cầm lấy văn kiện, lặng lẽ lui khỏi phòng làm việc, chỉ để lại chủ nhân của căn phòng cùng hai vị cảnh sát.

Xuất phát từ lich sự cùng tôn trọng, Triển Chiêu bước lên tự giới thiệu về bản thân: “Ngài Bạch, xin chào! Chúng tôi là đội cảnh sát thuộc cục công an Thành phố, Tôi là Triển Chiêu, vị này là Vương Triều. Hôm nay đến là vì có một vụ án muốn thông qua ngài tìm hiểu một vài tình huống.”

Ánh mứt Bạch  Cẩm Đường đảo một vòng trên mặt Triển Chiêu rồi chuyển qua chỗ khác, sau đó ôn hòa mà lãnh đạm nói: “Không biết tôi có thể giúp gì cho hai vị đây?”

Triển Chiêu bất giác lén lút tỉ mỉ quan sát đứa con của ngành thương nghiệp này một cái. Dù sao cũng là anh em ruột, Bạch Ngọc Đường cùng  Bạch Cẩm Đường lớn lên thực sự là rất giống nhau, đặc biệt là khuôn mặt. Chỉ là Bạch Cẩm Đường lớn lên có chút gầy , màu da cũng là một màu trắng nõn, nguyên nhân có lẽ là do thường xuyên làm việc trong phòng. Do khoảng cách về tuổi tác cùng cuộc sống trải qua khác nhau, làm khí chất hai người cũng có sự khác biệt một trời một vực. Trong sự trầm ổn nội liễm của Bạch Cẩm Đường còn mang theo tang thương của nhiều năm tôi luyện. Đặc biệt là trong đôi mắt, có sự tự tin cùng kiêu ngạo giống của Bạch Ngọc Đường, ngoài ra còn có cái nhìn sâu sắc với việc nhân thế cùng sự thản nhiên đối với cuộc sống hơn, làm cho cả người hắn như tản ra một cỗ khí chất trấn tĩnh khiêm nhường không sợ hãi. Chính một Bạch Cẩm Đường như vậy lại làm cho Triển Chiêu có cảm giác không thật, giống như hắn đang ẩn nấp dưới tầng tầng lớp lớp mặt nạ, làm cho người khác sờ khồng tới nhìn không thấu.

 

Triển Chiêu thu lại suy nghĩ của mình, đứng thẳng lại thân thể, thành khẩn nói: “Là như thế này. Gần đây chúng tôi đang điều tra một vụ án có liên quan đến băng nhóm xã hội đen. Không biết anh đã nghe đến cái tên bang Thanh Long bao giờ chưa?”

 

Bạch Cẩm Đường trầm tư một hồi, mới trả lời: “Hình như có chút ấn tượng, giống như rất lâu trước kia từng nghe thấy trên tivi.”

 

“Bang Thanh Long chính là đối tượng điều tra hiện tại của chúng tôi. Tổ chức bang hội này cũng từng mở ra vài công ty, mà mấy công ty này đều có qua lại với công ty vận chuyển Tứ Hải trước đây. Lần này chúng tôi đến đây là mong có thể hiểu thêm chút ít về công ty vận chuyển Tứ Hải.” Triển Chiêu nhẫn nại giải thích.

“Công ty ‘Vận chuyển Tứ Hải’ ngày đó là do cha tôi sáng lập lên, đến lúc tôi tiếp nhận thì quy mô đã rất lớn rồi. Mà trước đó mấy tháng tôi cũng đã đem nó bán đi. Thực ra có rất nhiều việc tôi cũng không hiểu rõ, sợ rằng giúp không nổi mọi người, xin lỗi rôi!” Lời của Bạch  Cẩm Đường thể hiện rõ ý muốn cự tuyệt hợp tác.

Vương Triều thấy vậy nhịn không được chất vấn: “Nếu việc làm ăn của công ty vận chuyển Tứ Hải tốt như vậy, năm đó cậu vì sao lại muốn bán nó đi?”

“Tôi hình như đang hợp tác điều tra chứ không phải tiếp nhận thẩm vấn. Vấn đề của đồng chí này có phải hỏi không đúng lúc rồi không?” Bạch  Cẩm Đường kéo lên góc môi, cười như không cười nhìn về phía Triển Chiêu.

Vương Triều cũng có chút hối hận đã lỡ lời, làm cho đối phương nắm được chuôi. Triển Chiêu thấy vậy chỉ có thể bổ sung nói: “Thực ra chúng tôi không có ý gì khác, chỉ là bên cảnh sát chúng tôi đúng là có vài nghi vấn, nếu thuận tiện, hi vọng ngài Bạch có thể giới thiệu cho chúng tôi biết chút tình huống.”

 

Bạch Cẩm Đường cười cười, nói: “Theo lí mà nói thì đó là sự vụ nội bộ của công ty chúng tôi, bất quá nếu bên cảnh sát thực sự cần, cũng không có gì không thể nói. Năm đó mặc dù kinh doanh của công ty vận chuyển Tứ Hải rất được, chỉ là phát triển đã đến mức bình ổn, tôi cảm thấy  nếu làm tiếp sẽ không có tiền đồ. Đúng lúc trong thời gian du học ở nước ngoài tôi có chú ý đến sự phát triển của lĩnh vực kĩ thuật mới, cảm thấy đây là một cơ hội tốt cho nên quyết định bán đi công ty vận tải Tứ Hải, sáng lập ra Bạch  Thị. Không biết với đáp án này hại vị đã mãn ý chưa?”

Bạch Ngọc Đường giải thích giống như rất hợp lí, nhưng nếu tỉ mỉ phân tích ra, hẳn là cái lý do dưới bất cứ tình huống nào cũng có thể đem ra dùng, không có chút tình tiết nào, tất nhiên là cũng không có tin tưc nào có thể dùng. Triển Chiêu âm thầm cảm thán, không hổ đã chinh chiến trên thương trường nhiều năm, nói chuyện một chút cũng không dư thừa, còn làm cho người khác vô pháp phản biện. Không cnf cách nào khác, chỉ có thể gật đầu cho qua, sau đó tiếp tục hỏi: “Nếu ngài Bạch đối với sự việc năm đó nhớ không nhiều, vậy ngài có biết người nào khác có thể giúp đỡ cho việc điều tra của chúng tôi không?”

“Nhân công cũ của công ty vận chuyển Tứ Hải đa số vẫn lưu lại công ty cũ. Theo tôi đều là những người trẻ tuổi giống tôi, hiểu biết của bọn họ so với tôi sợ rằng cũng không nhiều hơn là bao.” Bạch Cẩm Đường trả lời.

“Vậy, chúng tôi có thể xem những hồ sơ trước đây của công ty vận chuyển Tứ Hải không.” Triển Chiêu tiếp tục yêu cầu.

“Việc này không vấn đề. Những hồ sơ cũ này đều được khóa ở kho hàng phía dưới. Mọi người tùy thời có thể đên xem, chỉ có điều thời gian qua cũng khá lâu rồi, có thể sẽ không được toàn vẹn lắm. Tôi có thể để trợ lí của tôi cậu Đinh Điềm Lan đến giúp mọi người.” Bạch Cẩm Đường lần này lại vô cùng ‘Phối hợp’.

 

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, từ trong túi ngực lấy ra một bức ảnh, là tấm ảnh lúc tốt nghiệp ở trường cảnh sát của Triển Huy. Triển Huy trong ảnh có khuôn mặt vô cùng tương tự Triển Chiêu bây giờ, chỉ là trên mặt còn treo thêm nụ cười ngây thơ ôn nhu. Triển Chiêu trận trọng đem tấm ảnh đẩy đến trước mặt Bạch Cẩm Đường, hỏi: “Xin hỏi ngài nhận ra người này không?”

 

Bạch  Cẩm Đường nhìn lướt qua một cái, sau đó nhắm mắt lại, giống như có gắng tìm kiếm từ trong trí nhớ. Qua hơn hai phút đông hồ, hắn mở mắt ra lại tỉ mỉ nhìn nhìn tấm ảnh rồi mới trả lời: “Không có ấn tượng gì, có lẽ không quen biết đi.” Triển Chiêu luôn quan sát phản ứng của Bạch Cẩm Đường, thấy không có gì đặc biệt liền thu lại bức ảnh. Tính toán có lẽ sẽ không hỏi thêm được gì, Triển Chiêu quyết định đứng lên cáo từ: “Cảm ơn sự hợp tác của ngài. Nếu vẫn còn vấn đề gì, chúng tôi có thể sẽ lại làm phiền ngài chút.”

“Không cần khách khí. Giups đỡ bên cảnh sát là nghĩa vụ của mỗi người dân chúng tôi mà.” Bạch Cẩm Đường cũng đứng lên.

 

“Vậy chúng tôi xin cáo từ. Hẹn gặp lại!” Triển Chiêu đưa tay ra, chuẩn bị bắt tay lần cuối rồi rời đi. Không nghĩ tới Bạch Cẩm Đường lại đưa ra một thỉnh cầu: “Ngài Triển, tôi có thể cùng cậu nói chuyện riêng vài câu sao?”

 

Triển Chiêu ngây ngẩn nhưng lại không cự tuyệt, chỉ bảo Vương Triều đợi cậu ở bên ngoài, sau đó lại mặt đối mặt với Bạch Cẩm Đường ngồi xuống, hai mắt nghi hoặc nhìn đối phương, đợi đối phương nói tiếp.

Bạch Cẩm Đường không nói chỉ ngồi chăm chú nhìn cùng đánh giá Triển Chiêu, đến khi Triển Chiêu bị nhìn đến không tự nhiên hơi chuyển động thân thể hắn mới bắt đầu mở miệng nói chuyện: “Thực ra, tôi nghĩ muốn cùng cậu nói một chút chuyện liên quan đến em trai tôi.”

Mặc dù đã có chuẩn bị, Triển Chiêu vẫn không nghĩ tới Bạch Cẩm Đường lại đi thẳng vào vấn đề như vậy, nhất thời không biết lên trả lời ra sao. Cậu hơi co mình lại cúi thấp đầu, giống như một đứa bé làm sai, sau khi bị người lớn phát hiện, chờ đợi một kết quả mà bản thân không biết, chỉ có thể bất an hỏi: “Anh đã biết hết rồi?”

“Đúng. Về phần làm sao biết được tôi nghĩ không cần phải giải thích nhiều. Việc của người nhà mình, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ sao lãng.” Trong giọng nói của Bạch Cẩm Đường mang theo loại khí thế ép người, không chút khách sáo, cứ trực tiếp vào vấn đề chính: “Theo đạo lí mà nói, chúng ta không quen biết, đối với vấn đề của mình cậu tôi cũng không có quyền xen miệng vào. Nhưng Bạch Ngọc Đường là em trai ruột tôi, dùng thân phận người anh cả đến cùng cậu nói chuyện, tin tưởng cậu cũng sẽ hiểu đi. Tôi hi vọng cậu có thể suy nghĩ cẩn thận hơn về mối quan hệ của hai người, không nên vì xung động nhất thời mà vội vàng đưa ra quyết định.”

Đối mặt với người anh trai mà Bạch Ngọc Đường kính trọng nhất, Triển Chiêu một chút cũng không dám mơ hồ, lúc trả lời vô cùng chú ý. Cậu nghĩ nghĩ mới chậm rãi trả lời: “Lời nhắc hở của anh rất có đạo lí. Thực ra trước khi đưa ra quyết định này, chúng em cũng đã tỉ mỉ suy nghĩ rất nhiều. Mặc dù loại việc này thực có chút làm người khác khó tiếp nhận, nhưng hai người chúng em đều cảm thấy, nên vì tình cảm của chính mình mà phụ trách chứ không nên vì cuộc sống của người khác. Em nghĩ, anh cũng hi vọng Ngọc Đường có thể sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, không nhẫn tâm nhìn cậu ấy khó chịu đau lòng đi.”

Bạch Cẩm Đường kinh ngạc nhìn Triển Chiêu dùng lí tranh chấp, trầm mặc thật lâu mới tiếp tục nói: “Cậu không cảm thấy hai người hiện tại như vậy rất mệt mỏi sao? Cần che giấu tất cả người thân bạn bè, những ngày tháng sống như tên trộm như vậy, cậu cảm thấy có thể duy trì được bao lâu?”

Triển Chiêu cười cười, nhẹ giọng nói: “Ngọc Đường cùng em không sợ phải công khai mối quan hệ của mình, chỉ là cảm thấy như vậy có thể sẽ mang lại cho mọi người phiền phức cùng khó xử, cho nên mới bảo trì tình trạng hiện tại. Không nói mọi người trong xã hội có cái nhìn với chuyện này ngày càng rộng lượng hơn, cứ cho là sau khi công khai có thể gặp nhiều áp lực, chúng em cũng sẽ không lùi bước. Người thanh tự thanh, chỉ cần chúng em không có vi phạm pháp luật, bất cứ người nào cũng không có quyền bắt bọn em dừng lại.” Triển Chiêu bỗng ý thức được lời của mình nói có hơi nặng rồi, trong ngữ khí giống như có chút mạo phạm đến Bạch Cẩm Đường, lập tức thành khẩn nói: “Với lại chúng em cũng tin rằng những người thật sự quan tâm đến chúng em nhất định sẽ hiểu và chúc phúc cho chúng em.”

“Nhưng với tư cách là anh trai của Bạch Ngọc Đường, tôi có thể chính xác nói với cậu, tôi không đồng ý hai người ở với nhau.” Trong ngữ khí của Bạch Cẩm Đường mang theo sự kiên định khác thường, anh chậm rãi bình ổn lại giọng nói, tiếp tục nói: “Có thể nói hai người bỗng nhiên như vậy là do hai người vẫn còn trẻ, chưa từng nhận rõ được thế giới này. Đợi đến khi hai người trong lúc phấn đấu vì sự nghiệp, vì một đoạn tình cảm không hợp lẽ thường nào mà gặp phải khó khăn, nhìn thấy mọi nỗ lực của hai người đều trở thành dòng nước chảy đi, đến lúc đó các cậu sẽ nghĩ thế nào chứ? Oán trách lẫn nhau, chỉ trích lẫn nhau cuối cùng chịu không nổi đau khổ mà chia tay, trở thành một đôi tràn đấy oán hận? Tôi không nhẫn tâm nhìn thấy cái kết quả đó. Cái gọi là đau dài không bằng đau ngắn, không bằng nhân lúc tình cảm còn chưa đủ sau đậm mà sớm cắt đứt nó đi,  cũng trách được hậu quả khó có thể xử lí sau này.”

Lời nói của Bạch Cẩm Đường mạnh mẽ đánh trúng tuyến phòng thủ yếu nhất tròn lòng Triển Chiêu. Vấn đề này cậu không phải chưa từng nghĩ đến, chỉ có điều người ta khi đang trong tình yêu mãnh liệt dều sẽ đem thế giới tưởng tượng thành tuyệt đẹp, sẽ luôn cho rằng những ngày tháng hạnh phúc có thể kéo dài mãi mãi. Nhưng cuộc sống vĩnh viễn là hiện thực, hiện thực sẽ làm mình không thể không đi đối mặt. Cậu cắn chặt lấy môi, nửa ngày cũng không nói chuyện, Bạch Cẩm Đường cũng không nói gì, chỉ lạnh mắt quan sát, nhìn cậu trầm mặc cùng tranh loạn trong mâu thuẫn.

Qua thật lâu, Bạch Cẩm Đường vẫn là nhịn không được mà mở miệng trước: “Địa vị của tôi trong lòng Ngọc Đường lúc này, tôi nghĩ cậu cũng biết đi. Tình thân ruột thịt là vĩnh viến không thể dứt bỏ, nếu tôi nhất định bắt nó lựa chọn, cứ cho nó có chết cũng không chịu rời bỏ cậu. Nhưng cậu nhẫn tâm nhìn nó cả đời sông trong đau khổ sao? Nếu cậu có thể chọn rời đi, có lẽ nó sẽ chỉ sa sút một thời gian, nhưng sau cùng vẫn sẽ có thể một lần nữa đứng lên. Không biết lời của tôi cậu có thể hiểu được không?”

Lời của Bạch Cẩm Đường giống như từng nhát dao, mạnh mẽ khắc sâu vào trái tim Triển Chiêu. Cậu trầm mặc một hồi, rốt cuộc khó khăn hỏi: “Những lời này anh đã nói qua với Ngọc Đường chưa?”

“Vẫn chưa. Tính cách của Ngọc Đường tôi cũng hiểu, lúc này nó nhất định nghe không vào mấy câu này. Nhưng cậu không giống, tôi tin rằng cậu cũng là một người hiểu đạo lí. Chúng ta đều không muốn Ngọc Đường phải chịu tổn thương, cho nên tôi mới trực tiếp nói với cậu.”

Triển Chiêu ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào Bạch Cẩm Đường, trong ánh mắt còn mang theo chút bàng hoàng nhưng lại không chút lùi bước. Cậu nghiêm túc cùng kiên định nói: “Ngài Bạch, có lẽ ngài có thể cho rằng tôi rất ích kỉ. Nhưng tôi cho rằng, hai người chúng ta ai cũng không có quyền thay Ngọc Đường đưa ra bất cứ quyết định nào. Ngài có thể đem những suy nghĩ của mình đến nói chuyện cùng Ngọc Dường, tôi sẽ tôn trọng bất cứ sự lựa chọn nào của cậu ấy. Theo những gì ngài nói, tôi quay về cũng sẽ tỉ mỉ suy nghĩ. Nhưng người khác không thành công không có nghĩa chúng tôi nhất định sẽ không thành công. Chưa từng thử qua, vĩnh viễn không biết được kết quả sẽ ra sao. Đối với tôi mà nói, nếu đã đồng ý với cậu ấy, thì tuyệt đối sẽ không buông tay. Dù cho tương lai những lời nói của ngài thực sự ứng nghiệm đi nữa, tôi nghĩ chúng tôi cũng sẽ không trở mặt thành thù. Có dũng khí làm thì cần có dũng khí đối mặt. Con đường chính mình lựa chọn, chính mình phải dùng hết sức đi gánh vác, không cần phải hối hận.” Cậu bình ổn lại tâm tình kích động, hòa hoãn lại cách nói chuyện, tiếp tục nói, “Chiều nay tôi còn chút việc, xin cáo từ trước.” Nói dứt liền đứng lến, hướng Bạch Cẩm Đường giơ tay ra.

Một tia kinh ngạc lướt qua trên mặt Bạch Cẩm Đường, sau đó ánh mắt hắn liền trở lên thâm thúy. Hắn cũng đứng lên, bắt tay Triển Chiêu, trả lời: “Được, Tạm biệt! Hi vọng cậu sẽ nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề đã nói.”

Thấy Triển Chiêu xoay người ra cửa, Bạch Cẩm Đường từ trong ngăn kéo lấy ra một bức ảnh, trên đó là anh cùng một người khác chụp chung. Người nọ có khuôn mặt rất giống Triển Chiêu, chỉ là trên mặt lại mang theo nụ cười ôn nhu cùng ngây thơ. Anh nhẹ nhàng vuốt ve bức hình mỉm cười, lẩm bẩm nói: “Huy, cậu nhìn thấy không? Em trai cậu hình như rất không giống cậu, thật khó đối phó nha. Cậu nói cho tôi biết, tôi rốt cuộc lên làm thế nào mới phải đây?”

Triển Chiêu cùng Vương Triều đi ra khỏi cao ốc Phượng Hoàng cũng đã là buổi trưa. Bầu trời mùa thu trong xanh, trời cao mây đạm, bầu trời trong xanh như vừa được rửa, nhưng trong lòng Triển Chiêu lại vì  cuộc đối thoại với Bạch Cẩm Đường phủ lên một tầng mây đen.

Vương Triều bỗng hỏi: “Đội trưởng Triển, Lúc nãy Bạch Cẩm Đường tìm cậu có việc gì vậy?”

“Không có gì, có chút chuyện riêng thôi.” Triển Chiêu hời hợt trả lời.

Vương Triều hiểu được  nhất định có liên quan đến Bạch Ngọc Đường, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ ai oán nói: “Chuyến này coi như uổng phí rồi. Tên Bạch Cẩm Đường này cũng quá lợi hại đi, đem tất cả mọi việc đẩy đi sạch sẽ. Xem ra chỉ có thể đến lật hổ sơ cũ trong kho hàng rồi. Chúng ta khi nào thì liên hệ với Đinh Điềm Lan?”

“Tôi thấy không cần đâu. Anh ta nếu đã có chuẩn bị trước, chỉ sợ trong những bộ hồ sơ kia cũng không có thông tin gì có thể sử dụng.”

“Vậy chẳng phải chúng ta không thu hoạch được chút gì sao.” Vương Triều bất mãn nói.

“Vậy cũng không chắc. Chí ít chúng ta cũng biết Bạch Cẩm Đường không nguyện ý hợp tác với chúng ta, không muốn vụ án kia được tiếp tục điều tra.” Triển Chiêu khôi phục lại sự bình tĩnh thường ngày, trong thái độ ôn hòa cũng không mất đi vài phần sắc bén,” Hắn càng như vậy, càng thể hiện có vấn đề. Xem ra chúng ta đi đúng đường rồi.” Nói xong, cậu quay đầu nhìn Vương Triều còn đang nghi hoặc ở bên kia, tiếp tục nói: “Người qua lưu tên, Nhạn qua lưu tiếng. Tôi không tin, một chút manh mối cũng tìm không được. Đi đi, trở về cục, chiều hôm nay tiếp tục tra.”

Bình luận về bài viết này